.
Một tuổi thơ không lành lặn khiến cháu bé Nguyễn Thị Vui ở thôn An Tập, xã Yên Phụ, (huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh) nhìn có vẻ chín chắn hơn ở cái tuổi 13. Liên tục bảy năm liền em là học sinh giỏi với điểm tổng kết trên 8 phẩy. Năm 2006, Vui được nhận học bổng của Bảo hiểm Prudential. Chúng tôi những người thực hiện trương trình này không khỏi quặn lòng đau xót khi chúng kiến hoàn cảnh gia đình cháu Vui và khâm phục trước nghị lực phi thường của cháu.
Tháng 6/2009, Vui lại là một trong số 70 em học sinh nghèo vượt khó, chăm ngoan học giỏi của tỉnh Bắc Ninh được nhận học bổng Đèn đom đóm của Công ty sữa Ducth Lady. Ngày đi nhận học bổng ở thành phố, mẹ ốm, bố lại ngẩn ngơ, được thầy giáo đưa đi mà lòng em vẫn không vui vì ở nhà còn các em nhỏ không có ai trông.
Gặp chúng tôi, cháu bé nói về một ước mơ hết sức giản dị: “Mong bữa cơm của mẹ con cháu không chỉ có rau với rau, mẹ bệnh tật mà ăn uống thiếu thốn cháu sợ bệnh của mẹ không khỏi được”.
Tháng 6/2009, Vui lại là một trong số 70 em học sinh nghèo vượt khó, chăm ngoan học giỏi của tỉnh Bắc Ninh được nhận học bổng Đèn đom đóm của Công ty sữa Ducth Lady. Ngày đi nhận học bổng ở thành phố, mẹ ốm, bố lại ngẩn ngơ, được thầy giáo đưa đi mà lòng em vẫn không vui vì ở nhà còn các em nhỏ không có ai trông.
Gặp chúng tôi, cháu bé nói về một ước mơ hết sức giản dị: “Mong bữa cơm của mẹ con cháu không chỉ có rau với rau, mẹ bệnh tật mà ăn uống thiếu thốn cháu sợ bệnh của mẹ không khỏi được”.
Nhìn hình ảnh này ai cũng phải rớt nước mắt cho hoàn cảnh gia đình nhà cháu Vui mới học lớp 7.
Bố Vui bị thiểu năng trí tuệ, giờ đã là cha của hai cô con gái nhưng ông vẫn không thể xem được đồng hồ, không biết đếm tiền, không làm được bất cứ việc gì. Mẹ đặt em là Vui vì mong cuộc đời em toàn những niềm vui, nhưng tuổi thơ của Vui lại trôi qua trong những nỗi buồn.
Khi sinh con thứ hai, chị Dương Thị Viên, mẹ của Vui bị viêm đa khớp vì làm ruộng quá sức. Chị vay tiền đi viện chữa trị. Tiền hết. Con được mấy tháng khát sữa, chị lại lặn lội về. Một năm sau bệnh biến chứng, chị Viên phải nằm liệt giường cho đến nay.
Mẹ nằm liệt giường, mới 13 tuổi nhưng Vui lo toan như một phụ nữ thực thụ trong gia đình. Mẹ không ngồi dậy được, cháu bê chậu nước to vào tận giường tắm cho mẹ.
Và cũng từ ngày ấy, bé Vui phải đứng ra lo lắng, quán xuyến mọi việc trong nhà. Sáng cháu dậy từ rất sớm nấu cơm, sau đó bón cho em ăn rồi đưa em đến nhà trẻ. Sau giờ học, Vui lại tất tả về lo cơm nước. Nhiều hôm đi học về đói quá, Vui ra vườn hái nắm rau vào luộc ăn tạm cho đỡ đói.
Khi được hỏi, ai là người đi chợ hàng ngày, thì Vui nói: “Nhà cháu ít khi đi chợ lắm, vì mẹ không có tiền”. Cháu toàn lang thang trong xóm tìm lá rau dền, lá rau đay để nấu canh ăn qua bữa. Sau nhiều lần như thế, Vui tự cuốc đất trồng rau, cháu mang rau đi đổi lấy thức ăn về cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
Có những lúc lên cơn điên, bố cháu lại đem cuốc phá hết ruộng rau Vui vừa trồng. Cô Thắm, một người hàng xóm cho biết: “Lắm lúc sang nhà thấy Vui nấu cơm mà củi ướt, khói bay mù mịt, lửa không cháy, cô bé ngồi khóc, nhìn thương lắm”.
Vui bảo, mong ước lớn nhất của cháu là mẹ cháu có thể đi lại được. Và cháu từng nói với mẹ: “Mẹ đừng chết, nếu mẹ chết con sẽ dắt em đi xin ăn, còn không con sẽ đi làm thuê, con không để em đói đâu”. Nhìn cô bé xinh xắn có khuôn mặt rất sáng, đôi mắt to tròn tôi thấy có một sự nỗ lực, không chỉ là về mặt vật chất mà cả tinh thần. Bởi vì, em chính là chỗ dựa cho cả gia đình nghèo khó ấy.
Ở cái tuổi ăn tuổi chơi, cái tuổi mà đáng ra như bao cô bé khác được vui chơi, được cha mẹ chiều chuộng, ấy thế mà Vui lại đang phải trăn trở về những bữa cơm hàng ngày của gia đình, phải oằn mình gánh trách nhiệm gia đình như những người phụ nữ.
Chặng đường phía trước còn dài, chỉ mong các cháu sẽ tránh được những sóng gió cuộc đời ở phía trước...
Bố Vui bị thiểu năng trí tuệ, giờ đã là cha của hai cô con gái nhưng ông vẫn không thể xem được đồng hồ, không biết đếm tiền, không làm được bất cứ việc gì. Mẹ đặt em là Vui vì mong cuộc đời em toàn những niềm vui, nhưng tuổi thơ của Vui lại trôi qua trong những nỗi buồn.
Khi sinh con thứ hai, chị Dương Thị Viên, mẹ của Vui bị viêm đa khớp vì làm ruộng quá sức. Chị vay tiền đi viện chữa trị. Tiền hết. Con được mấy tháng khát sữa, chị lại lặn lội về. Một năm sau bệnh biến chứng, chị Viên phải nằm liệt giường cho đến nay.
Mẹ nằm liệt giường, mới 13 tuổi nhưng Vui lo toan như một phụ nữ thực thụ trong gia đình. Mẹ không ngồi dậy được, cháu bê chậu nước to vào tận giường tắm cho mẹ.
Và cũng từ ngày ấy, bé Vui phải đứng ra lo lắng, quán xuyến mọi việc trong nhà. Sáng cháu dậy từ rất sớm nấu cơm, sau đó bón cho em ăn rồi đưa em đến nhà trẻ. Sau giờ học, Vui lại tất tả về lo cơm nước. Nhiều hôm đi học về đói quá, Vui ra vườn hái nắm rau vào luộc ăn tạm cho đỡ đói.
Khi được hỏi, ai là người đi chợ hàng ngày, thì Vui nói: “Nhà cháu ít khi đi chợ lắm, vì mẹ không có tiền”. Cháu toàn lang thang trong xóm tìm lá rau dền, lá rau đay để nấu canh ăn qua bữa. Sau nhiều lần như thế, Vui tự cuốc đất trồng rau, cháu mang rau đi đổi lấy thức ăn về cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
Có những lúc lên cơn điên, bố cháu lại đem cuốc phá hết ruộng rau Vui vừa trồng. Cô Thắm, một người hàng xóm cho biết: “Lắm lúc sang nhà thấy Vui nấu cơm mà củi ướt, khói bay mù mịt, lửa không cháy, cô bé ngồi khóc, nhìn thương lắm”.
Vui bảo, mong ước lớn nhất của cháu là mẹ cháu có thể đi lại được. Và cháu từng nói với mẹ: “Mẹ đừng chết, nếu mẹ chết con sẽ dắt em đi xin ăn, còn không con sẽ đi làm thuê, con không để em đói đâu”. Nhìn cô bé xinh xắn có khuôn mặt rất sáng, đôi mắt to tròn tôi thấy có một sự nỗ lực, không chỉ là về mặt vật chất mà cả tinh thần. Bởi vì, em chính là chỗ dựa cho cả gia đình nghèo khó ấy.
Ở cái tuổi ăn tuổi chơi, cái tuổi mà đáng ra như bao cô bé khác được vui chơi, được cha mẹ chiều chuộng, ấy thế mà Vui lại đang phải trăn trở về những bữa cơm hàng ngày của gia đình, phải oằn mình gánh trách nhiệm gia đình như những người phụ nữ.
Chặng đường phía trước còn dài, chỉ mong các cháu sẽ tránh được những sóng gió cuộc đời ở phía trước...
mot nghi luc qua phi thuong!do la mot tam guong sang cho moi chung ta loi theo va hoc tap
Trả lờiXóacố gắng lên em gái,mọi sự cố gắng đều có đền đáp đúng đắn.chúc em vượt qua mọi khó khăn.hi vọng ngày nào đó được gặp e...
Trả lờiXóaMình đã từng viết bài về em Vui. Bài mới đăng ở báo Cảnh sát toàn cầu hôm 21/3 vừa rồi. Đã có 1 số độc giả muốn đến giúp đỡ gia đình em Vui. Hôm đi viết bài, mình được 1 người bà con của nhà em Vui dẫn đến nhà mà 3 mẹ con em đang ở tại Yên Phụ, họ dẫn đi đường rất lắt léo nên mình không nhớ được đường đi. Hiện tại cơ quan mình đang muốn trở lại giúp gia đình em Vui. Vậy có ai biết đường đến nhà em thì chỉ giúp mình với nhé. Hoặc có số điện thoại của trường THCS Yên Phụ, nơi em Vui đang học thì gửi cho mình được không? Không biết, ai là tác giả của bài viết trên vậy? Bạn có cách nào liên lạc được với em Vui không? Mình chỉ có mỗi địa chỉ của em ấy và không có số điện thoại. Ai có thể giúp mình thì liên lạc lại với mình theo số 0975.867.197 nhé!
Trả lờiXóaThank you very much!^^
Mình là Vân Anh
Cảm ơn bạn Vân Anh đã quan tâm bài viết trên của chúng tôi. Chúng tôi đã ghi rất rõ địa chỉ của em Vui ở đầu bài viết, nhưng nếu các bạn vẫn khó khăn trong việc tìm địa chỉ thì xin liên hệ với chúng tôi (trong giờ hành chính) qua số điện thoại: 0241.3860.226, chúng tôi sẽ cử người dẫn các bạn đến nhà em Vui.
Trả lờiXóaHoặc liên lạc với Trường THCS nơi em Vui đang học tập, các số điện thoại sau: 0241.3860.644 hoặc 0241.3888.013. Xin cảm ơn các bạn.
That dang kham phuc cho nghi luc cua em Vui, tu hao ve truyen thong hieu hoc cua nguoi con Yen phu. Em xung dang nhan duoc nhung loi khen ngoi va chia se kho khan cua cong dong YP
Trả lờiXóaChuc me em mau manh khoe
CHuc em co gasng vuot qua kho khan
va thanh cong hon nua
e gai that dang kham phuc. chuc e va gd se nhan duoc nhieu` su giup do , chia se va tinh cam cua moi nguoi`.
Trả lờiXóamình đọc bài viết này thực sự mình cảm thấy rất xúc động. Mong em sẽ cố gắng vượt qua khó khăn trước mắt. Mình muốn viết bài về em quá, admin có thể cho mình tên bố mẹ bé để mình hỏi đường vào nhà em ko? cảm ơn bạn nhiều
Trả lờiXóathực sự quá xúc động! Mình là người con yên phụ! cầu nguyện mọi điều tốt lành sẽ đên với cháu và gia đình!
Trả lờiXóa