Giấy phế liệu,
rác thải, thậm chí cả giấy vệ sinh đã qua sử dụng nhờ "công nghệ" đã
trở thành nhiều loại giấy ăn, giấy vệ sinh trắng bóc, nức mùi thơm.
Về xã Phong
Khê, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh để “mắt thấy tai nghe” công nghệ chế biến
các sản phẩm giấy ăn, giấy vệ sinh từ hạng bình dân cho đến hạng sang để cung
cấp cho thị trường sẽ không ít người tiêu dùng phải rùng mình, sởn gai ốc. Cả
làng như một “bãi rác” khổng lồ, khắp các ngả đường luôn nồng nặc mùi tạp chất
do các xưởng sản xuất giấy thải ra.
Ông Nguyễn Văn Thụ, cán bộ địa chính - xây dựng xã Phong
Khê cho biết toàn xã Phong Khê từ xí nghiệp tư nhân cho tới doanh nghiệp, hợp
tác xã cổ phần, công ty... có tất cả khoảng 200 đơn vị sản xuất giấy trong đó
có 50% đơn vị sản xuất giấy ăn, giấy vệ sinh, mỗi xí nghiệp đạt công suất trung
bình từ 5 – 7 tấn/ngày. Các đơn vị sản xuất đều có giấy phép kinh doanh nhưng
tùy theo quy mô sản xuất thì có thể phân loại thành các xí nghiệp tập trung và
các hộ sản xuất cá thể nhỏ lẻ.
Qua sự giới thiệu của người dân địa phương, chúng
tôi tới khu công nghiệp sản xuất giấy tập trung của toàn xã được hình thành từ
năm 2003. Qua con đường lầy lội, nước tù đọng đen ngòm, chúng tôi tới xí nghiệp
sản xuất giấy của gia đình anh Ngô Văn Phương. Khu xưởng bao bọc bởi những đống
giấy phế thải cao ngất, không gian đặc quánh 1 thứ mùi chua nồng khó chịu, ầm
ầm tiếng máy xay, ép giấy, hơi nước bốc mù mịt. Bên cạnh là những thành phẩm
giấy ăn, giấy vệ sinh thơm nức được xếp ngay ngắn. Khoảng cách giữa chúng chỉ
là một dây chuyền chế biến giấy đơn giản và tiềm ẩn sự ô nhiễm nghiêm trọng.
Khâu đầu tiên – nghiền giấy là khâu quyết định đến chất
lượng của sản phẩm. Nguyên liệu đưa vào sản xuất là những đống “rác phế liệu”
giấy, những cuộn giấy vệ sinh bỏ đi, sách báo lem nhem được thu mua từ nhiều
nguồn khác nhau, thậm chí được thu gom từ những bãi rác thải.
Công nhân chân đất giẫm đạp lên đống giấy nguyên liệu
nhàu nát. Những bể ngâm giấy mủn rò rỉ thứ nước thải nhớp nháp trên nền đất.
Máy xay nguyên liệu rỉ sắt đóng cục nổi lên thành từng mảng. Hệ thống nước thải
chưa kịp hoàn thiện nước đặc khịt, rác nổi lềnh phềnh.
Khi chúng tôi hỏi “cơ sở sản xuất của anh có sử dụng chất
tẩy trắng không”, anh Phương đã vội vã xua tay, trả lời thẳng thừng “không có”.
Thế nhưng, vừa ra tới ngoài sân, tôi có hỏi một nhân viên đang làm việc, anh
thật thà nói: “Chắc chắn là phải có rồi. Em nhìn xem, giấy nhập vào thì ô hợp
thế kia, còn giấy thành phẩm thì trắng tinh thế này”. Anh nhân viên này tiết
lộ, các chất tẩy trắng được cho ngay vào công đoạn đầu tiên để ngâm giấy chủ
yếu là nước Javen và một vài loại hóa chất làm dai giấy đặc biệt.
Tại Phong Khê, một số lượng lớn hộ gia công nhỏ
lẻ sản xuất giấy ăn cung cấp đi khắp các tỉnh thành trong cả nước, bán rộng rãi
trên thị trường. Từ giấy ăn "thường dân" nhất như "giấy
phở" (loại giấy ăn thô ráp, màu trắng đục, hình vuông vẫn thường dùng tại
các quán cóc ven đường, quán cơm vỉa hè,...) đến các loại giấy ăn cao cấp đều
được "chế biến" bằng công nghệ... nồng nặc như trên. Đúng như những
lời nói đùa của những người làm ở các cơ sở sản xuất giấy ăn: “Giấy không tự
nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển từ giấy phế liệu,
thậm chí rác thải thành giấy ăn và vô vàn sản phẩm hiện đại khác”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn để lại nhận xét cho bài viết: